Ta không thể nào làm cơn mưa hạ
Cho thuyền em dạo mát những mùa suông
Trái tim ta không kéo nổi cánh buồm
Nên mượn gió diều thay ra biển cả
Em vẫn đó nhưng riêng ta xa lạ
Xõa tóc huyền chảy suốt góc trời thu
con én nhỏ bỏ mùa Xuân chạy trốn
biệt phố phường rêu mọc những dấu chân
cảm ơn em cho ta lời mật ngot
trên môi tiên cháy bỏng giọt tình sầu
đời cô lữ xếp mình trong vỏ ốc
Đợi mùa Xuân tiền kiếp nối theo sau
Đêm nguyệt lạnh ta đốt đèn cầu nguyện
Lục thời gian tìm góc khuất chìm sâu..
Cao Hữu Thiên