KHI MẶT TRỜI CHƯA THỨC GIẤC

0

Linh Vũ

Không có gì để tôi buồn khi mặt trời chưa thức giấc
ngoài tiếng chó sủa uống giọt sương đêm.
Như lúc tôi còn nhỏ.
Những con chuột làm tên khất thực
ướt át, đói như ngày tôi mới sinh ra thèm sữa mẹ.
Không có gì để tôi buồn.
Những điếu thuốc còn ngủ với đôi mắt đỏ trên chiếc bàn kính vỡ.
Tôi run rẩy thiếp đi trên miếng bánh mì còn thơm mùi nước mắt.
Mơ một dòng sông tình tự với gió ngàn.
Một con chim xù lông kể đời mình cho chiếc lá vàng nằm chết.
Giống như tôi khóc một đời không nước mắt ở một góc tối mặt trời.
Vì hoàng hôn ngạt thở như mùa thu mưa đầy trên áo,
vì quê tôi biển cát không lấp nổi dấu chân dã tràng.
Tôi khóc vì phù sa bồi chân mẹ tôi đóng phèn tê cứng.
Không có gì để tôi buồn
Khi có đứa con gái ngồi vuốt tóc nói chuyện đời huyền thoại.
Nhặt một viên sỏi ném vào đêm tối để hát tình ca
Như tiếng kẽo kẹt đôi gánh hàng rong của mẹ tôi tám mươi năm với đôi chân vòng lục lạc.
Tôi khóc vầng trán có hai lằn ngang dọc
khi cha tôi bị bại liệt.
Và như tôi không biết chỗ sinh ra nơi nào gọi tôi giới tính.
Không có gì để tôi buồn khi mặt trời chưa thức giấc.
Tôi lại khóc như con dế tụng kinh, chiếc bánh mì
in dấu tay tôi như… mặt trời chưa thức giấc.

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here