Q U Ê H Ư Ơ N G, B I Ể N, VÀ E M

0

Phan Đông Thức

Tôi gặp Em trên ghe lộng gió
Em ngồi bên góc nhỏ đại dương
Em không nói nhưng mắt Em buồn
Sau lưng quê hương của Em bỏ lại

Em với tôi hai người xa lạ
Nhưng cùng thuyền ta lại hóa quen
Tôi cũng cùng ý nghĩ như Em
Vạch giữa trùng dương tự do một lối

Biển mênh mông đưa tay vẫy gọi
Em đứng mạn thuyền ngắm cánh hải âu
Biển chiều nay gió đã thay màu
Tím ngát trong Em một trời xa lạ

Bọt trùng dương mờ bay trắng xóa
Quê hương xa dần khuất bóng hoàng hôn
Ðứng bên tôi đôi mắt Em buồn
Gục đầu vai tôi Em thầm khẻ hỏi

Biển là điểm khởi đầu của vùng lục địa
Hay phần cuối cùng cho cả đại dương
Biển thét gào nhưng có lúc dịu êm
Chia cách quê hương trong Em hờn tủi

Cầm lấy tay Em như tôi thầm nhủ
Biển muôn đời là gạch nối màu xanh
Biển nối quê hương biển chờ Em đó
Cát trắng bên này sóng vỗ bên kia

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here