30 tháng 4.
Rồi… tháng 5 tháng 6…oan nghiệt ngập tràn
Trời sụp đổ
quê hương bảo tố
Việt Nam ơi!
Người đã rơi vào cơn thịnh nộ
Mà nghìn năm
nước mắt mãi tuôn rơi
Tiên tổ quay mặt đi. Uất hận ngàn đời
Giận con cháu ngu ngơ lao đầu vào cõi chết
Núi rừng già từ đây bạc màu xanh biếc
Mặt biển buồn quặn thắt nỗi đắng cay
Thế nhân ơi !
tình ly biệt bao ngày
Trong xa cách
xót xa màu tàn úa?
Nghìn giấc mơ ngập tràn thương nhớ
Dòng thời gian dã dượi trông chờ
Thương người lính trận miền Nam
Vận nước đã tàn.
Gục đầu. Súng gãy !
Biên cương cuối trời, sương mờ tê tái
Hoàng Liên Sơn ngơ ngác đón bước chân xiêu
Người dạt về đây, khí phách tiêu điều
Bởi ma quái cuồng điên
dìm đời tan tác
Tiếng súng đạn, lạnh tàn ôm căm hận
Trưa 30 tháng 4, mặt trời đen như mực
trời Sài Gòn gầm gừ tắt thở…
Hết tháng 5 rồi … tháng 6 tràn thây
Sử hận còn đây… Lòng đau rướm máu !
Than ôi!
Đất Mẹ còn thiêng!
TÂM NGUYÊN