Tuổi già, Tâm, Là ta

0

Linh Vũ
Tuổi già
Xuân đến xuân đi chợt thấy già

Trên đầu mái tóc điểm sương pha
Thế gian chìm nổi nào ai biết?
Thua thiệt lợi danh khổ lụy ta

Nhục dục yêu đương giấc mộng xa
Phù hoa danh vọng bệnh trầm kha
Đời người ngắn ngủi sao không thấy
Mà bám không buông khổ tuổi già

Thân phận con người bóng cuối sông
Trôi dần về đến chỗ hư không
Cần gì toan tính còn hay mất
Quên hết sự đời chuyện có không

Tâm
Lỗi lầm vì chỗ vọng tâm

Oán thù ganh ghét là mầm thương đau
Bỏ buông là phép nhiệm màu
Đọc kinh sám hối kiếp sau luân hồi

Là ta
Sinh ra trong cõi ta bà

Soi gương không biết là ma hay người
Nhìn mình bỗng thấy nực cười
Chân cao chân thấp đười ươi phận mình
Ngã nghiêng trong kiếp phù sinh
Kiếp sau, kiếp trước chính mình là ta 

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here