Có một anh Việt kiều Mỹ khá điển trai, có bộ râu quai nón
cắt xén rất gọn gàng về thăm nhà sau hai mươi năm xa quê.
Anh nghe thiên hạ đồn rằng có quán cà phê tại ngả ba đường
làng có cô quán rất đẹp và thật dễ thương, trai làng anh nào
cũng muốn xin được chết với cô cả nhưng cô cũng chẳng để ý.
Anh Viêt kiều này nghĩ mình cũng bảnh trai, ở Mỹ về nên anh
cũng cho rằng mình sẽ có nhiều cơ hội tán cô hơn những người
trai làng khác.
Một buổi sáng nọ, anh vào quán cô nàng uống cà-phê và
gọi một tách cà-phê ngồi nhâm nhi ngắm người đẹp. Khi quán
vắng, chỉ còn anh ta và cô, anh liền thả hai câu thơ:
Em kia em kỉa em kìa
Em xinh như thế cái kia thế nào?
Cô chủ quán nghe hai câu thơ này cảm thấy bẽn lẽn, mặt đỏ
bừng nhưng cô cũng lấy lại sự bình tĩnh và trả lời:
Em xinh em xỉnh em xình
Nó cũng như mình, nó cũng có râu
Anh chàng này nghe cô đối đáp lại như thế nghĩ rằng cô
này cũng không phải dạng vừa nên ngồi đực mặt ra chịu trận.
Thế là cô chủ quán thật hả hê với hai câu thơ trả lời cho anh
chàng này. Cô ngồi cười mỉm nhìn bâng quơ. Một lúc sau, thấy
anh chàng kia ngồi quê một cục nên cô cất tiếng:
Anh kia anh kỉa anh kìa
Đẹp xinh như thế cái kia thế nào?
Chàng Việt kiều này nghe như thế, lúng túng không biết trả
lời như thế nào và ngồi bóp tán suy nghĩ hồi lâu; may đâu anh
nhẩm được hai câu và vội trả lời:
Anh xinh anh xỉnh anh xình
Nó cũng lình phình khi thấy cái kia.
Cô chủ quán!!!!