Biển Chiều & Một Phương Trời Sầu

0

Biển chiều nay đưa ta vào nỗi nhớ
Biệt mù khơi ! …đâu thấy bóng quê nhá!?
Dấu chân ai đã mờ trên cát trắng
Sóng chập chùng che khuất cuộc tình xa !

 Chiều dần rơi ta thẩn thờ ngấm biển
Nhìn hải âu ẩn hiện giữa sương mờ
Biển mênh mông một màu xanh thăm thẳm
Thuyền ai kia sao còn mãi xa bờ !?

 Biển ở đây không dã tràng xe cát
Kể cho đời chuyện cổ tích dở dang
Biển gào thét !- chưa bao giờ biển hát
Nên trăng buồn , trăng bàng bạc mênh mang!

 Ta ngắm biển , thương cuộc đời tang hải :
Góa phụ buồn mắt lệ trẻ mồ côi
Con đò xưa giờ đây không có bến
Dòng sông quê nay đã gãy nhịp cầu !

 Những bóng người thuở nào lần ra biển
Đến bây giờ cát lấp dấu chân xưa
Tận cõi lòng có chút gi xao xuyến
Trông biển chiều đang lất phất cơn mưa !

 Mt Phương Tri Su

Bao nhiêu kỷ niệm chưa nhòa
Rưng rưng nỗi nhớ xót xa cõi lòng
Thành sầu chất ngất chờ mong
Người đi người ở má hồng nhạt phai !

 Một vầng trăng lạnh chơi vơi
Chim chiều  lẻ bạn cuối trời kêu sương
Lá vàng rơi ối con đường
Cố hương biền biệt một phương trời sầu!

 Người còn khóc cuộc biển dâu
Tóc xanh cũng đã bạc màu khói sương
Trước sau vương vấn nỗi buồn
Ngùi trông mờ tỏ dặm trường xa xa!

 Giữa đời bận gót bôn ba
Nhớ quên sông suối hiền hòa thuở xưa
Còn đâu khúc nhạc ngày mùa
Lời ru của mẹ võng đưa nhịp nhàng!

 Nửa khuya nhìn ánh trăng tan
Vàng pha màu nhớ mênh mang nỗi tình
Lệ rưng cõi mộng phù sinh
Tiếng buồn nhân thế bất bình muôn thu!

 Cô đơn giữ chốn mịt mù
Âm thầm trải bước hoang vu giữa đời
Người ơi có biết sầu tôi
Tháng nămdòng lệ ướt lời nước non

9-8-2023

Hàn Thiên Lương

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here