Gởi Súng Cho Tao

0

Hôm nay đã 44 năm xa quê hương, nhớ thời chinh chiến cũ, nhớ bạn bè đứa còn đứa mất, lòng đau như cắt. LV xin chia sẻ bài họa thơ “Gởi súng cho tao” của Nguyễn Cung Thương ở Sài Gòn

Linh Vũ

Những người lính năm xưa sống âm thầm lặng lẽ
Sau cuộc đổi đời liềm búa cộng nô
Anh mất đôi chân mất đời còn lại
Ôm hận tháng ngày hết kiếp làm trai
Dĩ vãng nghiệt oan bó tay, bỏ súng
Bên bạn, bên thù rồi chẳng còn ai
*
Tôi với anh ngày xưa chiến đấu
Lội núi băng rừng sống chết có nhau
Bây giờ.
Anh bên kia. Tôi bên này mơ hoài Tổ Quốc
Ðêm khóc ngày cười tủi nhục oằn vai
Hôm nay anh vẫn còn nghĩa khí
Thét gào “Gởi súng cho tao”
Bắn phát cuối đời rửa hết Nhục – Vinh
Nghe anh nói lòng đau như cắt
Tôi chiến sĩ hề! Cúi mặt áo cơm
Anh đọc tôi nghe bài văn luận lý
Xoá bỏ hận thù hòa hợp anh em
Anh nói với tôi.
Cộng Sản làm sao có công bằng đaọ lý
Mà đợi chờ thành kẻ ngu si
Với Cộng Sản chỉ có xe tăng hỏa tiễn
Chỉ có đạn chùm đại pháo bắn vào tim
Bốn mươi bốn năm. Chó lên bàn độc
Quê hương đói nghèo một lũ cuồng ngông
Bán đất, bán dân đi làm nô lệ
Bán đàn bà con nít mại dâm
Bán mẹ, bán cha, cướp nhà, cướp đất
Ðóng cửa chùa, đóng nhà thờ bịt miệng dân oan
*
Anh thúc dục hãy “gởi súng cho tao”
“Thằng cụt tay chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
” Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt”
Hãy “Gởi súng cho tao”
Hãy “Gởi súng cho tao”
Cám ơn anh thét gào giùm Tổ Quốc
Cho chín mươi triệu người dưới ách cùm gông
Cám ơn anh chửi vào mặt những thằng thay dạ đổi lòng
Ðành cúi đầu liếm gót giày Tàu Cộng
“Gởi súng cho tao”
“Gởi súng cho tao”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here