Người Mù Ngửi Sách

0

Ở một làng nọ có anh chàng “thi sĩ” miệt vườn chuyên làm thơ và anh luôn khoe rằng thơ anh không ai hay bằng.  Chàng ta lại kết thân làm bạn với một người mù làng bên cạnh. Khi có bài thơ nào sáng tác thì chàng ta đem qua nhà ông bạn mù ngâm diễn. Theo lời đồn, ông bạn mù này có biệt tài là khi ông ta cầm một quyển sách để lên mũi ngửi là anh biết ngay tên quyển sách là gì và tác giả là ai.
Chàng “thi sĩ miệt vườn” này rất vui khi làm bạn với người mù này. Sau hai tháng không qua làng bên thăm bạn vì chàng ta đang cho in tập thơ đầu tay trong đời thi sĩ của mình. Sau khi in xong, anh ta đem qua để gặp người bạn mù làng bên đoán thử  có thể biết tên tập thơ của anh không như lời đồn bấy lâu nay.
Trước khi đi chàng ta còn đem thêm hai quyển sách để xem người bạn mù nói có đúng tên sách và tác giả không.  Sau khi uống xong một tuần trà, chàng thi sĩ này mới đưa quyển sách thứ nhất cho ông bạn mù. Sau khi đưa lên mũi ngửi, ông ta nói ngay có lẽ đây là quyển truyện có tên “Tây Sương Ký” của Vương Thực Phủ. Chàng thi sĩ rất ngạc nhiên với tài ngửi sách của ông bạn mù và hỏi:

  • Sao tập truyện này viết hồi thế kỷ 13 mà ông đoán giỏi thế? Người bạn mù ung dung trả lời:
  • Tại vì ta ngửi thấy mùi phấn hương của người đẹp trong truyện.

Sau đó chàng thi sĩ vườn này lại đưa quyển sách thứ hai.  Cũng như lần trước ông ta cầm quyển sách lên ngửi và thong thả bảo rằng:

  • Quyển sách này có tên là “Tam Quốc Chí Diễn Nghĩa” của La Quán Trung phải không?

Chàng thi sĩ vườn lần này lại hỏi tại sao ông mới ngửi mà biết tên quyển sách nhanh như thế. Người bạn mù trả lời không cần suy nghĩ vì ta nghe trong tập sách này có mùi khói lửa, binh đao. Lần này thì chàng thi sĩ  xin đê đầu thán phục người bạn mù của mình.

Không thể chờ lâu được, chàng thi sĩ đưa ngay tập thơ của mình cho người bạn mù. Ông ta nhẹ nhàng cầm và đưa lên mũi ngửi. Trong khi ngửi, ông ta lắc đầu lia lịa và nhăn mặt tỏ ra một cảm giác khó chịu nhưng cuối cùng ông bạn mù cũng bảo rằng:

  • Hình như tập thơ này có tựa đề “Hương Đồng Cỏ Nội” mà tác giả là người bạn của ta là phải. Chàng Thi sĩ miệt vườn này tỏ ra rất hân hoan muốn thét lên cho thỏa niềm sung sướng vì ông bạn mù đã đoán đúng tên tập thơ của mình. Nhưng trước khi chào từ biệt, chàng thi sĩ cũng không quên hỏi ông bạn mù một câu:
  • Này ông bạn! Tại sao khi ông ngửi tập thơ của tôi ông lại lắc đầu nguầy nguậy thế?

Ông bạn mù thư thả trả lời:

  • Vì khi ngửi, ta nghe có mùi thum thủm như cứt trâu và bùn nhơ nước đọng trong đó!

Chàng thi sĩ đành im lặng cáo lui không lời từ giả!!!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here