Linh Vũ
Con đường hôm nay lầy lội, ngập đầy bùn và lá khô. Khó khăn lắm mới tránh được những vũng nước khỏi vấy lên người. Con đường này lâu rồi chưa được sửa chữa; cây cối mọc sum suê trông dơ dáy và hoang dã. Đây là trục lộ chính của nông trại Coney Grey thuộc ngọn đồi Derbyshire mà từ lâu không ai nghĩ đến việc tu bổ hằng năm. Bởi vậy, cứ vào mùa mưa lớn nước cuốn đi nhiều đất đá tạo thành những hố lớn trên mặt đường. Lối này ít xe cộ di chuyển; ngay cả những người sống ở vùng này không ai chọn nó để làm trục lộ giao thông.
Hôm nay, cuối mùa mưa, Trọng là người đầu tiên qua lối này. Trông hắn đi rất khổ sở, lẩn tránh từng vũng nước, leo lên từng bờ cỏ, nhưng không khỏi bị bùn vấy lên người, trông thật thảm não! Thỉnh thoảng Trọng phải dừng lại dùng que cây cạy những lớp bùn đóng chặt ở gót giày rồi thở phào nhẹ nhõm. Trước mặt Trọng là cổng vào nông trại, bao bọc bởi hàng rào gỗ đã mục nát, một vài chỗ chỉ còn lưa thưa vài cột trụ còn nguyên vẹn chôn sâu dưới đất. Nơi đây thật hoang vắng và ảm đạm. Phía xa bên kia nông trại là khu đất trồng cây ăn trái đã bỏ hoang, nối tiếp là những khóm nhà và khu đất trống mọc đầy cỏ dại. Vùng nông trại này tĩnh lặng, xác xơ trong khoảng đất trời bao la, chỉ có gió lạnh và những đám mây xám xịt trên cao.
Đã bốn năm xa cách từ ngày Trong về miền Nam theo học khóa dạy nghề của chính phủ giúp đỡ. Hôm nay anh mới có dịp trở lại vùng nông trại này. Người mà anh nghĩ đến đầu tiên là Muriel, mối tình đầu đời khi anh đặt chân đến Mỹ. Trọng bước đi với nỗi hồi hộp, lo lắng. Cuối cùng anh mạnh dạn mở cổng bước vào, trước sân hai bên vẫn còn trồng những luống cải bẹ xanh thẳng tắp đến cạnh chuồng bò, vườn hồng và vài chiếc xe cũ vẫn nằm ngổn ngang cỏ mọc phủ đầy. Trọng đứng ngắm một hồi lâu rồi bước thật nhanh lên thềm nhà quên cả đôi giày còn dính quá nhiều bùn, anh ngồi xuống tháo đôi giày bỏ trước hàng hiên. Căn nhà yên lặng, chỉ có cánh cửa sổ mở lớn với ánh đèn mờ nhạt chiếu qua kẽ lá của cây trường sinh treo lủng lẳng bên trên cửa sổ. Bên trong hình như có bóng người di chuyển xung quanh lò sưởi. Ngoài hiên có hai cây đèn thắp sáng, bên trái nhà Trọng nghe rõ có tiếng bò kêu. Anh nghiêng đầu nghe ngóng, hình như là tiếng vắt sữa đổ xuống thùng đựng bằng kim loại nghe sột soạt. Trọng bước lên bậc thềm cuối cùng đẩy cửa bước vào nhà mà quên gõ cửa.
Bên trong Muriel bước ra trên tay còn cầm ổ bánh mì. Cô giật mình khựng lại quan sát Trọng từ đầu đến chân rồi ôm chầm lấy Trọng với tất cả vui mừng. Trọng giữ chặt Muriel trong vòng tay chốc lát rồi nhìn vào đôi mắt tròn to của nàng với sự bồi hồi sung sướng. Trọng vội vã hỏi nàng.
– Em khỏe chứ?
Người con gái gật đầu trả lời.
– Em vẫn khỏe!
Rồi kéo Trọng vào nhà, nàng tiếp.
– Sao lâu quá anh không viết thư cho em, cứ tưởng anh đã quên nơi này rồi chứ!? Anh về sao không báo trước để em đi đón?
Trọng nắm chặt hai bàn tay Muriel âu yếm nói.
– Anh muốn dành ngạc nhiên cho em, hơn nữa mùa này vẫn còn mưa nhiều, đường sá lầy lội anh không muốn làm khổ em.
Trọng nhìn Muriel không chớp mắt, anh cảm thấy Muriel thay đổi rất nhiều, đã trở thành thiếu nữ. Nàng xinh đẹp hơn xưa, có nhiều nét quyến rũ của một người đàn bà hơn là cô học trò nhỏ bé ngày xưa. Trong lúc Trọng còn đang chăm chú nhìn Muriel thì nàng vội kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn mời Trọng ngồi.
– Anh tạm ngồi đây để em thu dọn đồ đạc rồi chúng mình qua phòng khách trò chuyện nha. Ba em có lẽ đang bận vắt sữa ngoài chuồng bò để em đi gọi ông ta, chắc ông mừng lắm khi gặp lại anh.
Vừa lúc đó thì người anh của Muriel cũng vừa về đến nhà, nhìn anh ta lem luốc, mặt mũi dính đầy bùn. Hắn khoe hôm nay đào được một cái giếng sâu, vừa nói vừa bước đến bắt tay Trọng vui mừng chào hỏi rồi tiếp tục đi thẳng ra phía sau nhà để tắm rửa thay áo quần. Còn má của Muriel đang quì gối trước lò nướng để trông chừng khay bánh mà bà đã bỏ nhiều giờ để làm suốt ngày hôm nay. Bà ngồi yên trước lò nướng không hay biết gì về việc Trọng trở về vì bà bị bệnh lãng tai hơn một năm nay và đôi mắt cũng mờ đi không nhìn rõ như dạo trước.
Muriel xếp vội những ổ bánh mì vào chiếc giỏ đan bằng mây để trên bàn, rồi đưa Trọng đến trước mặt bà cụ chào hỏi. Muriel lay vai Mẹ nói.
– Mẹ ơi! mẹ còn nhớ ai đây không?
Bà ngước mắt nhìn với sự ngạc nhiên, bà đưa tay sửa lại cặp kính lão nhướng mắt nhìn Trọng thật kỹ, nhưng vẫn chưa nhận biết là ai. Thời gian trôi qua khá lâu, bây giờ Trọng đã thay đổi quá nhiều, từ chiều cao, dáng điệu đến cách ăn mặc. Bà đang chần chừ suy nghĩ thì Trọng đến ôm bà nói.
– Mới có mấy năm mà bà đã quên tôi rồi, tôi là Trọng ngày xưa bà bảo lãnh đây.
Bà khựng lại đẩy Trọng ra khỏi vòng tay ôm rồi quan sát một lượt từ đầu đến chân rồi nói trong sự vui mừng:
– Trọng hả, anh thay đổi quá nhiều, anh khỏe chứ! Tôi vẫn thường nhắc đến anh hoài, trông anh cao lớn hẳn, nếu tôi gặp anh ngoài đường chắc không nhận ra được. Anh ngồi xuống đây tôi lấy nước cho uống nhé.
Trọng ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gỗ đưa mắt nhìn quanh gian phòng. Anh cảm thấy chẳng có gì thay đổi, vẫn những đồ đạc cũ kỹ sắp nguyên theo thứ tự của mấy năm về trước. Bà cụ lấy nước uống từ trong tủ lạnh mang đến cho Trọng rồi mời anh sang phòng khách, vừa đi bà vừa nói.
– Dạo này tôi yếu lắm, thỉnh thoảng chứng bệnh đau lưng lại tái phát, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, lấy việc nấu nướng làm vui. Còn anh từ ngày về miền Nam có gì vui không kể cho tôi nghe với!?
Trọng trầm ngâm giây lát, đưa mắt nhìn quanh căn phòng mà không trả lời ngay câu hỏi bà cụ. Anh nhớ lại căn phòng nhỏ hẹp này năm xưa anh và Muriel đã ngồi bên nhau trò chuyện, nơi đây anh đã đặt chiếc hôn đầu đời trên môi Muriel trong một đêm tình yêu thôi thúc. Vùng nông trại này cũng là mảnh đất hứa mang nhiều kỷ niệm của ngày đầu Trọng đặt chân đến Mỹ. Đã bốn năm, mọi việc đã đổi thay nhưng gia đình họ vẫn còn dành cho anh một cảm tình đặc biệt. Trọng quay sang bà cụ tươi cười trả lời.
– Miền Nam vui nhộn, xa hoa nhưng tôi không tìm thấy được điều gì quý hóa để giữ lại trong lòng. Ở đây tuy buồn nhưng tôi vẫn thích, vẫn nhớ nơi này nhiều hơn, nhất là sự thương yêu quý mến của ông bà đã dành cho tôi trong buổi ban đầu. Tôi….
Trọng chưa dứt lời thì bà cụ nắm tay Trọng nói tiếp.
– Anh đừng quan tâm đến chuyện đó, giúp nhau là chuyện bình thường. Ngày xưa chúng tôi cũng là người tị nạn vậy. Thôi mình hãy quên chuyện ấy đi, tôi nóng lòng muốn nghe anh kể chuyện miền Nam đây.
Bà cụ vừa nói dứt câu thì sực nhớ lại khay bánh chưa được thăm chừng, bà xin lỗi Trọng rồi vội vã qua phòng nhà bếp, lúc đó Muriel cũng vừa bước đến bên cạnh Mẹ khuyên lơn đầy lo lắng.
– Mẹ nên nghỉ tay một lúc, luôn tiện ghé ngang chuồng bò báo cho ba biết là có Trọng về thăm.
Trọng ngồi im lặng nhìn bâng quơ trong gian phòng, đồ đạc vẫn sắp xếp như ngày nào. Cây dương cầm vẫn nằm yên ở góc nhà phủ lớp vải trắng bám nhiều bụi. Trọng đang nhớ lại những kỷ niệm tháng ngày xưa cũ, thì lúc đó Muriel quay sang thỏ thẻ.
– Từ lâu, em cứ tưởng không bao giờ anh trở lại nông trại buồn bã này nữa. Trông anh khác xưa rất nhiều, anh đã trưởng thành và chững chạc hơn trước. Em cứ nghĩ, anh đã quên em luôn rồi chứ ………
Giọng Muriel nhỏ dần. Trọng vẫn đắm đuối nhìn Muriel với ánh mắt trìu mến, nhưng trong lòng có chút phân vân, anh nói một cách ngượng nghịu.
– Em cũng đẹp và duyên dáng hơn xưa, mới có bốn năm xa cách mà em đã thật sự trưởng thành.
Muriel nhìn Trọng e ấp, mái tóc óng mượt phủ xuống nửa mặt như che giấu nỗi e thẹn. Cô vuốt lại mái tóc nói giọng đùa cợt.
– Anh quên sao, năm nay em đã 22 rồi, chẳng nhẽ em phải làm con nít hoài cho anh bắt nạt sao!
Muriel vừa nói vừa rót thêm nước mời Trọng. Nàng tiếp.
– Tối nay em sẽ nấu bữa ăn tối thật ngon để đãi anh và cả nhà.
Muriel vừa dứt lời thì quay lưng bước đi. Lúc đó Trọng liền nắm chặt đôi bàn tay nàng kéo sát vào lòng định hỏi một vài điều, nhưng Muriel gỡ nhẹ tay Trọng không nói lời nào rồi quay đi nơi khác với ánh mắt buồn buồn trong ngấn lệ. Trọng rất đỗi ngạc nhiên với những khác thường của Muriel. Sự lạnh lùng của nàng đã làm Trọng suy nghĩ, hoài nghi có điều gì khác lạ, anh thở dài lẩm bẩm, chẳng nhẽ sau bốn năm tình cảm của nàng đã đổi thay! Trọng ngồi im trong niềm thất vọng. Muriel vuốt lại mái tóc rồi tiến đến bên cạnh chiếc dương cầm gõ vài nốt trên phím đàn rồi quay sang nói với Trọng.
– Từ ngày anh đi, em không còn hứng thú để đàn nữa, ngón tay em hình như đã tê cứng, em cũng không còn….
Muriel nói chưa dứt lời thì ông Bob ba của nàng từ ngoài cửa bước vào, vừa thấy Trọng ông kêu lớn lên.
– Trọng ! Anh đã về đấy hả… Lâu quá…lâu quá…Anh khỏe không??
Trọng đứng lên bắt tay ông Bob trong sự vui mừng, hai người ôm chặt nhau trong giây lát. Lúc đó Muriel đi sang nhà bếp sửa soạn cho bữa ăn chiều, Trọng nhìn theo nàng mà lòng buồn rũ rượi, nỗi thắc mắc về sự đổi thay của nàng vẫn chưa tan biến. Anh quay sang ông Bob trả lời một cách hời hợt.
– Cám ơn ông tôi vẫn khỏe…vẫn khỏe…
Ông Bob nói tiếp.
– Trông anh hôm nay cao lớn, mập mạp hơn xưa, công việc làm ăn của anh có thuận lợi không?
Trọng im lặng trong giây lát, lòng nghĩ đến sự tử tế của hai ông bà Bob với những ngày đầu khi đến nông trại này, anh nghĩ đến Muriel trong mối tình đầu mà không bao giờ quên được. Hôm nay với cử chỉ khác lạ của Muriel làm anh như người mất hồn, đang miên man suy nghĩ thì ông Bob kéo tay Trọng đến bên cạnh lò sưởi vừa đi vừa nói.
– Lâu lắm mình không có dịp uống rượu với nhau, tối nay mình uống cho thỏa chí nhé.
Ông Bob rót đầy ly rượu mời Trọng cùng nâng ly mừng ngày đoàn tụ. Ông nói tiếp.
– Tôi mừng sự thành công của anh, bây giờ anh có nghề nghiệp vững chắc, có vốn liếng Anh ngữ để giao dịch, tôi rất hãnh diện và yên lòng về anh. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy ái ngại, trước đây vợ chồng tôi không giúp được gì nhiều cho anh…. Những năm anh sống ở miền Nam, Muriel thường ngày nhắc đến anh rất nhiều, đôi lúc còn trách móc tôi nữa. Hoàn cảnh hôm nay của nó thì…
Ông Bob bỏ lửng câu chuyện đưa tay nâng ly rượu mời Trọng cạn ly. Hai người trò chuyện huyên thuyên, men rượu bắt đầu thấm dần trong từng tế bào da thịt. Ông Bob trầm ngâm nhìn ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. Trọng thì ngồi nhớ lại những kỷ niệm một thời êm đềm bên Muriel. Những tháng ngày hạnh phúc nay không còn nữa, cảnh cũ vẫn còn nguyên nhưng tình cảm đã đổi thay, Trọng cúi đầu nén cơn đau trong lồng ngực rồi nốc cạn ly rượu. Lúc đó phòng bên cạnh có tiếng khóc của em bé. Trọng quay lại thấy người anh của Muriel đang bế một bé gái từ trong phòng bước ra. Trọng thầm trách tại sao anh ta lập gia đình mà không cho mình biết, anh định nói lời trách móc thì ông Bob liền nói.
– Bé gái này là con đầu lòng của Muriel. Tôi thường trách anh, sao bặt tin không về dự đám cưới của chúng nó. Trọng như người từ trên trời rớt xuống, một tin sét đánh, anh rã rời chới với, anh đưa ly rượu uống vội như cố nuốt hết sự sửng sốt. Trọng quay sang hỏi ông Bob.
– Chồng của Muriel đâu, tôi chưa nghe cô nói với tôi điều đó.
Bob vỗ vai Trọng như có điều cảm thông rồi chậm rãi nói.
– Chồng của cô ta đi làm ở một thị trấn xa cuối tuần mới về nhà. Họ lấy nhau hơn một năm, nhưng vì thương con nên vợ chồng tôi cố giữ chúng ở lại đây một thời gian…
Ông Bob vừa dứt lời thì cô Muriel bước đến mời cả nhà ăn cơm tối. Câu chuyện bỏ lửng nửa chừng. Nhưng Trọng vẫn suy nghĩ không biết nguyên nhân nào nàng đã phụ mình. Anh đứng lên rời khỏi chiếc ghế một cách nặng nhọc, còn Muriel thì bế em bé từ tay người anh rồi đi thẳng vào phòng bên trong và nói vói theo chúc mọi người ăn ngon miệng.
Sau bữa cơm tối người anh của Muriel ngồi trò chuyện với Trọng trong chốc lát rồi xin phép đi ngủ sớm. Ông Bob thì loay hoay dọn dẹp đĩa muỗng trên bàn. Trọng ngồi trầm ngâm với ly rượu trên tay với cõi lòng tan nát. Buổi cơm tối trong ngày đoàn tụ quá nhạt nhẽo. Không còn hứng thú để trò chuyện, anh xin phép ông Bà Bob đi sang phòng khách ngồi nghỉ.
Gian phòng yên lặng, với ánh sáng chập chờn từ lò sưởi. Trọng đến bên cạnh cây dương cầm đưa tay gõ nhẹ, một âm thanh phát ra khô khan như xoáy vào tim óc đầy buồn chán của anh. Khi đó Muriel từ phòng bên cạnh bước ra nhìn Trọng nói khẽ.
– Nếu anh muốn, đêm nay em sẽ đàn lại những khúc nhạc mà năm xưa anh ưa thích.
Trọng uống thêm hớp rượu rồi lặng lẽ nhìn Mriel trong dáng điệu sang trọng với mười ngón tay búp măng đầy huyền hoặc lướt nhẹ trên phím đàn. Dưới ánh lửa lờ mờ bên lò sưởi, Muriel mờ ảo trong bộ đầm trắng với mái tóc vàng óng vừa chấm vai như một thiên thần trước mắt Trọng. Tiếng nhạc trầm bổng như lôi kéo, ùa ngập niềm hạnh phúc năm xưa trở lại. Anh tiến đến ôm nhẹ bờ vai Muriel rồi hôn lên mái tóc nàng. Muriel dừng tay trên phím đàn, nói giọng thật buồn.
– Anh tha lỗi cho em, bây giờ em không còn là Muriel ngày xưa của anh nữa.
Trọng như không muốn nghe, không muốn tin điều nàng nói là sự thật, vẫn ôm chặt nàng trong vòng tay. Muriel nhìn Trọng với hai dòng nước mắt, rồi nói vẻ buồn bã:
– Em đã phản bội anh! Hãy khinh bỉ, chửi mắng em đi; em không xứng đáng để anh yêu thương.
Trọng đưa tay che miệng Muriel không cho nàng nói tiếp, anh kéo sát Muriel vào lòng nói:
– Anh không tin em là người phản bội, không thể như thế, nhưng tại sao em lấy chồng mà không báo tin cho anh biết.
Trầm ngâm trong giây lát Muriel nói như kể lể.
– Tốt hơn là anh hãy quên em đi, hãy quên cô con gái quê mùa miền nông trại hẻo lánh này. Tương lai anh còn nhiều hứa hẹn, em không xứng đáng với anh, em đã lầm lỗi …em…
Trọng hôn nhẹ lên tóc nàng nói lời an ủi. Nàng tiếp tục kể trong dòng nước mắt.
– Anh là người duy nhất trong lòng em, những tháng ngày hạnh phúc bên nhau mà suốt đời em không bao giờ quên được. Nhiều lần em có ý định về miền Nam sống với anh, nhưng vì hoàn cảnh ba mẹ trong tuổi già, em không nỡ bỏ đi. Không còn cách nào khác, em chỉ còn hy vọng ngày anh trở lại. Thế mà đã bốn năm anh không liên lạc với em, niềm hy vọng chết lần mòn theo ngày tháng. Anh thử nghĩ em phải làm sao! Cho đến Giáng Sinh nằm rồi em quyết định đi miền Nam tìm anh, nhưng sau đó có gia đình người bạn của ba em đến thăm, em phải ở nhà giúp mẹ việc bếp núc, chuyến đi lại hủy bỏ. Gia đình họ có người con trai cùng đi theo. Anh ấy lớn hơn em vài tuổi, tính tình nhã nhặn, vui vẻ em rất quý mến anh ta. Đêm Giáng Sinh năm đó em nhớ anh thật nhiều, buồn quá em lấy rượu ra uống chỉ mong mau rơi vào giấc ngủ, nhưng không ngờ sau đó say chí tử. Lúc đó anh Steve tức là chồng em bây giờ đến an ủi và chăm sóc cho em. Đêm đó cũng chính là đêm định mệnh, cuộc đời em thuộc về anh Steve và kết quả là đứa con mà anh đã thấy.
Trọng nốc cạn ly rượu, bước đến ngồi trên chiếc sofa lòng buồn như dao cắt, nước mắt anh tuôn trào. Gian phòng yên lặng ghê rợn, cả hai người đều im lặng, Muriel vuốt lại mái tóc, xoay mặt lại phím đàn rồi đưa tay lướt nhẹ những nốt nhạc u buồn trong bài “No Other Love” của Chopin. Những cung bậc êm đềm loang đầy trong gian phòng, những âm thanh lúc trầm mặc u buồn, lúc vỡ vụn như những hạt cát giữa đất trời giông bão. Trọng nghe tim mình có tiếng gào thét trong tận cùng của khổ đau. Ngoài kia màn đêm đã dày đặc của một ngày tàn đông. Ngọn đồi Derbyshire đứng âm thầm giữa thung lũng mênh mông với những hạt mưa bay lất phất, cũng giống như lòng anh đang rớt rơi từng hạt đớn đau buốt lạnh. Những kỷ niệm như lờ mờ tan biến hòa lẫn men rượu đắng cay trong niềm hy vọng trở lại. Trọng cứ để hai dòng nước mắt mình tuôn trào theo tiếng thở dài mỏi nản. Tiếng dương cầm vẫn vang ra như lời kêu than của một mối tình tan vỡ, như đang xoáy sâu trong tận cùng đau khổ. Trọng úp mặt trong lòng bàn tay với tiếng nấc nghẹn ngào thì bên kia phòng có tiếng em bé khóc đòi sữa. Tiếng nhạc cũng chấm dứt khô khan, đành đoạn và Trọng cũng nghe rất rõ từ bên ngoài khung cửa sổ có tiếng mưa rơi, hòa lẫn tiếng bước đi của Muriel trong đêm tối.