“Trách ai”

0

Tình cờ đọc một bài thơ trên Facebook lời rất dễ thương tôi xin chia xẻ với quý độc giả yêu thơ cuối tuần.

TRÁCH AI

Chắc là thuốc lú bùa yêu
Anh đem ra rải một chiều đổ mưa
Khi trời rớt giọt mưa thưa
Làm tóc em ướt nên bùa đã … linh
Em về lậm phải bùa tình
Quên ăn, quên ngủ thấy mình trên mây
Ngẩn ngơ đêm cũng như ngày
Nhớ thương thờ thẩn, quắt quay lạ lùng
Bùa mê anh rải phải không ?
Hay là thuốc lú anh xông quanh nhà
Một ngày, chỉ một ngày xa…
Tưởng chừng thế kỷ cũng là nhanh hơn
Bùa yêu anh rải bên đường
Em qua dẫm phải nên thương nhớ hoài
Bây giờ không biết trách ai ?
Trách bùa, hay trách bàn tay rải bùa ?
Sương Mai
Đà Lạt: 21/1/2024

Đọc thơ Thi sĩ Sương Mai với bài “Trách ai”

Thơ là một dạng nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ để thể hiện cảm xúc, tưởng tượng hay nói lên ý nghĩa nào đó. Nó thường được tạo theo vài quy tắc như nhịp điệu, vần điệu, thể loại.v.v Dù là thơ được viết theo hình thức nào thì mục đích của nó là nói lên tâm tình của mình qua ngôn ngữ để truyền đạt cảm xúc sâu sắc và tư duy sáng tạo của tác giả. Thơ tình yêu là một dạng nghệ thuật thường được sử dụng để diễn đạt những cảm xúc và trạng thái tâm hồn liên quan đến tình yêu. Thơ tình thường chứa đựng những từ ngữ tinh tế hay tưởng tượng, những nét đẹp, những hình ảnh sâu sắc của tâm hồn, ảnh hưởng đến tinh thần của người đọc. Đó là những điều tôi đã nhìn thấy trong những bài thơ của nhà thơ Sương Mai.

Khi nói đến tình yêu mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau, một suy nghĩ trên nhiều góc cạnh phức tạp và tâm lý khác biệt để nói lên ý nghĩa của một tình yêu riêng mình. Hôm nay tôi muốn chia xẻ một bài thơ rất tình, rất dễ thương của nhà thơ Sương Mai “Trách ai”.

Khi người ta yêu, tâm hồn thường trở nên ấm áp, hạnh phúc và đầy sự tươi sáng. Tình yêu có khi đến một cách bất chợt, một sự rung động nhẹ nhàng từ trái tim mà mình không hay biết. Có thể là cảm giác hứng khởi, sự chăm sóc, hay sự kết nối sâu sắc từ một hình ảnh, một tiếng động nào đó tình cờ gõ nhẹ trái tim của mình từ một đối tượng. Bởi thế, nhiều người mô tả tình yêu là trạng thái tích cực của tâm hồn làm cho cuộc sống trở nên ý nghĩa và yêu đời hơn. Đôi khi, nó cũng có thể là niềm đau trong tình yêu, là những ngày tháng mong ước, tương tư.

Hôm nay tôi xin chia xẻ tình yêu trong bài thơ “Trách ai” của nhà thơ Sương Mai với ngôn ngữ mộc mạc nhưng đầy lãng mạn có thể chạm đến trái tim nhiều người của một thời yêu đương. Thông thường để hiểu về tình yêu, chúng ta cần hiểu rõ bản thân mình trước hết. Điều này bao gồm sự trải nghiệm, nhận biết, chấp nhận cảm xúc, giá trị, mong muốn và ước mơ của bản thân mình. Bây giờ chúng ta cùng nhau bước vào khung trời thơ qua bài “Trách ai” với bốn câu mở đầu.

Chắc là thuốc lú bùa yêu

 Anh đem ra rải một chiều đổ mưa

 Khi trời rớt giọt mưa thưa

 Làm tóc em ướt nên bùa đã … linh

Ngày xưa khi người ta yêu nhau đắm đuối thường ví nó đã vướng vào loại bùa mê thuốc ngải như loại chất nghiện của tình yêu. Tác giả đã mở đầu “Chắc là thuốc lú bùa yêu”. Khi yêu nhau người ta thường che giấu sự thật lòng mình mà đổ lỗi bởi bùa yêu thuốc lú chứ không phải do sự rung động của trái tim. Hay khi nhớ về ai đó một cách da diết cũng đổ lỗi cho thuốc ngải, thần linh đã làm cho trái tim mình xao xuyến nhớ thương, nhà thơ Sương Mai cũng không ngoại lệ. Tác giả đã đổ lỗi một cách rất dễ thương trong sự nhớ thương bằng bùa yêu đã làm trái tim người con gái mê hoặc ngẩn ngơ mang một tâm trạng nhớ thương chàng trai nào đó rồi thốt lên lời trách móc vu vơ nhẹ nhàng.

“Anh đem ra rải một chiều đổ mưa” Đây là một sự đổ lỗi rất ư là tình tứ và trách móc rất đáng yêu, tại sao anh lén bỏ bùa khi vắng em. Tác giả diễn tả hình ảnh và hành động của chàng trai vừa sợ sệt vừa ngây thơ, nhút nhát thật ư là lãng mạn. Chàng không dám đối mặt để nói tiếng yêu em mà phải chờ một chiều mưa đem bùa mê rải quanh nhà nàng thay cho lời tỏ tình. Đây là một hình ảnh của kẻ đa tình, lãng mạn khi mới biết yêu. Hành động rải bùa mê là sự che giấu rất tự nhiên kín đáo của tiếng gọi con tim thay cho lời nói “anh rất yêu em, muốn có được em” Chàng trai này rất kín đáo, âm thầm rải bùa mê mà không để lại dấu vết. Anh rất tự tin cô gái đó sẽ vướng phải bùa mê của mình. Quả không sai, nàng đã sập bẫy tình, đã có một hiệu ứng lạ lùng trong trái tim một cách tự nhiên như hạt mưa rơi trước sân nhà nàng. Nàng đã đổ lỗi “Anh đem ra rải một chiều đổ mưa”

“Khi trời rớt giọt mưa thưa” “Làm tóc em ướt nên bùa đã … linh. Người con gái đã nghe được tiếng gọi của trái tim, biết mình đã yêu, vì thế muốn che giấu sự thẹn thùng đó bằng cách đổ lỗi cho trời mưa làm bùa mê thấm vào tim qua những hạt mưa bay trên tóc. Tác giả tả cảnh trời mưa để nói lên tình yêu trong trắng, ngây thơ của mình rất tuyệt vời. Nhà thơ chỉ dùng hai từ “rớt giọt” và “mưa thưa” rất tình, rất nhẹ nhàng lãng mạn, chỉ chừng đó người ta có thể thấy được một cảnh trời chiều với những hạt mưa bay thật đẹp, với mái tóc đen huyền điểm vài hạt mưa nhỏ lóng lánh. Với tôi, hình ảnh người con gái đi trong mưa hay đứng dưới tán cây rợp bóng, hình ảnh này quá đẹp, quá dễ thương đó cũng là thứ bùa mê thuốc ngải tạo nên một cảm giác lãng mạn có thể thu hút qua ánh mắt các chàng trai mới bước vào tình yêu hẹn hò.

Em về lậm phải bùa tình

 Quên ăn, quên ngủ thấy mình trên mây

 Ngẩn ngơ đêm cũng như ngày

 Nhớ thương thờ thẩn, quắt quay lạ lùng

Không biết tại anh hay tại em hay vì ông trời mà lòng nàng mang đầy tâm sự, một tình cảm đặc biệt, như một loại phép màu tình yêu đã làm cho họ say đắm mà quên ăn, quên ngủ lậm vào tương tư. Đó là một thứ bùa tình không thuốc chữa lâu ngày đã thấm vào tâm hồn đã chìm sâu trong trạng thái mơ mộng mà thấy mình bềnh bồng trên mây.

Khi đã lậm vào tình yêu thì cuộc sống cũng trở nên mơ mộng và tràn ngập niềm hạnh phúc, thời gian cũng trở nên quá ngắn, ngày lẫn đêm chỉ còn lại thương thầm nhớ trộm mà thôi. Lời than vắng, tiếng thở dài chính là sự phát tán của bùa mê tình yêu, nàng đã sống trong sự nhớ nhung và mơ tưởng thầm kín trong không gian tâm linh và nhịp tim lãng mạn đầy bất ngờ.

Thế rồi.

Bùa mê anh rải phải không?

 Hay là thuốc lú anh xông quanh nhà

 Một ngày, chỉ một ngày xa…

Tưởng chừng thế kỷ cũng là nhanh hơn

Bốn câu này có thể đề cập đến sức hút, ảnh hưởng mê hoặc của một người đàn ông đối với nàng (tác giả). Câu hỏi này rất dễ thương, khi yêu không ai nhận mình đang yêu mà tìm mọi lý do để che đậy sự thẹn thùng của mình, mặc dù tình cảm đã thấm đẫm vào tim. Có lẽ khi yêu con người khó kiểm soát những ý nghĩ, tình cảm hay hành động của chính mình, đành phải đổ lỗi cho bùa mê thuốc lú vậy. Chàng trai này cũng rất thâm thúy thật. Thuốc mê bùa lú bây giờ không còn ngoài sân nữa mà đã rải từ bên trong lẫn ngoài nhà không còn lối thoát. Cho nên, đành phải thốt lên. Hay là thuốc lú anh xông quanh nhà. Sự mô tả rất dễ thương, rất lãng mạn của con người đang yêu, đang “bị bùa yêu” hoặc “gây nghiện” nhớ thương như thuốc lú vậy. Đây chính là biểu hiện của sự ảo tưởng, một trạng thái tưởng tượng hay một cảm nhận hạnh phúc khi nhớ về người đó.

Để rồi phải kêu lên. Một ngày, chỉ một ngày xa… Tưởng chừng thế kỷ cũng là nhanh hơn. Sự chờ đợi, nhớ nhung và hy vọng của nàng có thể nói là tình yêu lúc này quá sâu đậm không còn chờ đợi lâu được nữa nàng cảm nhận. Một ngày không gặp mặt lâu hơn cả một thế kỷ dài, những giây phút chờ đợi ngóng trông dài lê thê nàng nói. Tưởng chừng thế kỷ cũng là nhanh hơn. Tác giả mô tả cảm giác về thời gian trôi nhanh khi đối mặt với những trải nghiệm nhớ nhung, với tình cảm dâng trào mạnh mẽ trong trái tim yêu.

Tóm lại, đó chính là tình yêu, hầu như những câu thơ đều tập trung vào chủ đề nhớ thương với sức hút mê hoặc là trạng thái của tâm trạng yêu đương đã ăn sâu trong trái tim. Khi yêu người ta thường trách móc vu vơ không biết tình yêu đến từ đâu, tác giả đã trách móc một cách rất là tình tứ lãng mạn và đáng yêu.

Bùa yêu anh rải bên đường

 Em qua dẫm phải nên thương nhớ hoài

 Bây giờ không biết trách ai ?

 Trách bùa, hay trách bàn tay rải bùa ?

Tôi nhớ có một ca khúc có câu “không phải tại anh, mà cũng không phải tại em, tại trời xui khiến nên chúng mình thương nhau” Ở đây tác giả không đổ lỗi tại trời hay duyên số mà xác định là do anh bỏ bùa cho em. Một đổ lỗi rất dễ thương, tình tứ và rất ư hiền thục của người con gái mới biết yêu. Sau cùng phải thốt lên, thôi cứ xem nó như một lời nguyền tình yêu cho cuộc đời mình vậy.

“Em qua dẫm phải nên thương nhớ hoài” Không biết trong lòng cô nàng đang trách móc hay hối tiếc đã lậm trong tình yêu quá sâu đậm, cũng có thể mối quan hệ giữa hai người đã chấm dứt, hay là lời nhắn nhủ với người tình của mình hãy nhớ mãi quãng thời gian hạnh phúc đã trải qua. Tôi thích nhất hai từ “giẫm phải” điều này đã nói lên sự tình cờ quen biết hay nói theo Phật giáo là “duyên khởi” của cuộc tình, nếu có buồn đau chỉ trách duyên mình đã hết, không hờn oán, trách móc. Người con gái ấy cho rằng, dù là hoàn cảnh nào đưa đến tốt hay xấu thì hãy xem như là kỷ niệm. “Bây giờ không biết trách ai ?” có lẽ cô nàng chỉ mỉm cười rồi thì thầm một mình, đó là do bùa không linh hay thuốc lú hết hiệu lực…

Có lúc, nàng không than trách chỉ ngẩn ngơ rồi thốt lên lời vu vơ “Trách bùa, hay trách bàn tay rải bùa ?” Tác giả phân vân, liệu có nên trách bùa hay trách bàn tay (người) đã rải bùa và ai là người đã tạo ra những tình cảm phức tạp và khó khăn đó, tác giả đã sử dụng một thể loại câu hỏi rất nhẹ nhàng đáng yêu.

Tóm lại, cá nhân tôi rất thích bài thơ này vì mang một bản sắc tình yêu lãng mạn bao gồm sự thân mật và đam mê của những cặp đôi đang yêu, những người đang mơ mộng bay trên vòm trời yêu đương đầy hoa thơm cỏ lạ. Nhiều người cho rằng trong tình yêu lãng mạn họ sẽ cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau, nhưng họ chưa sẵn sàng để thực hiện một cam kết nghiêm túc. Cho nên bài thơ “Trách ai” có thể nói là bài thơ tình rất đẹp với những ẩn dụ vu vơ không thù oán, không hờn giận chỉ biết có tình yêu. Thông thường tình yêu lãng mạn ít khi lâu dài hay hạnh phúc suốt đời, nó không dẫn đến việc chung sống hay kết hôn. Cho nên, khi yêu nhau đôi trai gái thương mây khóc gió là lẽ thường tình, nếu trăm năm hạnh phúc đó là điều may mắn.

Linh Vũ

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here