Linh Vũ
Có dòng lệ chảy ngang bờ hạnh phúc
Có đau thương trăm vết nức khốn cùng
Số phận con người tan như bọt biển
Thì sá gì đâu một kiếp phù du
Có những niềm vui xác cay trong mắt
Có nỗi bàng hoàng hai tay che mặt
Nín thở nhìn đời phó thát nợ duyên
Thế gian là thế! Không không sắc sắc
Đừng than trách phận đời như chiếc lá
Rơi giữa trời buồn gió cuốn bay xa
Hãy lắng nghe mưa nói đời nhân thế
Cõi tạm thăng trầm ai cũng phải qua
Đừng than trách nhân gian nhiều gian trá
Bản sắc con người nhân thân là ngã
Hãy nhìn lại dòng sông và biển cả
Chẳng ưu phiền than trách chỗ gần xa
Hãy lắng nghe đêm gõ buồn tĩnh mịch
Ta sẽ thấy bụi đời bao chứng tích
Chỗ thời gian treo ngược gọi ta về
Đời là thế chẳng có gì kỳ tích
Đêm ở lại nói lời buồn với gió
Cuối bàn tay khúc khỉu đốt co ro
Nhìn chỗ đứng một đời nghe xa lạ
Khúc trầm ca môi thở tiếng buồn lo
Có ai đi qua bờ sông hạnh phúc?
Thấy bên nào phân chia bờ trong đục
Giọt lệ nào trôi hết được khổ đau?
Và ai biết? Thiên đàng hay địa ngục !