Chuyện trăm năm

0

Linh Vũ

Viên đá hỏi ta có bao giờ buồn không
Hạt bụi hỏi ta có lần nào cay mắt
Và bao lần trằn trọc nhớ thương?
Ký ức như loài côn trùng thì thầm giữa đêm tĩnh lặng
Mơ hồ, đau xót, thù hận, nhớ quên
Ta hỏi ta linh hồn treo ngược
Ngôn ngữ đắng cay xát muối trên thân thể con người
Ta sực nhớ một điều gì rất lạ
Xoay quả địa cầu tìm nơi mẹ đẻ
Gom hết bốn mùa viết thư tình trên lá
Em một nơi, tôi ngồi khóc một mình
Viên đá nhìn ta dưới bàn chân chai cứng
Hai tay kéo hai vầng nhật nguyệt
Một chỗ trống không hai mắt em tròn
Chuyện cỗ tích viết đầy trên mặt đất
Một chân dung em lồi lõm xác thân gầy
Ta gói mây làm quà sám hối
Con chim vụt bay vỗ tấu khúc thế trần
Viên đá hỏi ta thời gian chạy trốn
Ai đọc kinh buồn giữa tối mênh mông
Chuyện trăm năm bắt đầu từ ngày hôm qua
Cơn mưa đã cuốn trôi trên dòng sông dĩ vãng
Ký ức chôn em trong vết nứt tháng ngày
Cột đôi chân che mờ con mắt
Em từ xa ta cũng ở cuối cùng.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here