Tháng mười

0

Linh Vũ

Chỗ anh đứng tháng mười đang mưa
Con đường xóa dấu chân em một nửa
Con tim buồn vỡ rơi một mảnh
Trên thân xác cuộc tình lấm đầy bụi cát
Anh tìm chỗ hẹn hò bằng đôi mắt với chiếc kính thời gian
Chỉ thấy lũ côn trùng mang vết thương chạy trốn 
Trên những hạt mưa bào mòn trái đất
Anh chỉ thấy môi em cười trong giọt nước mắt khô

Buồn! Tháng mười trời mưa
Phải chờ ngày mai mặt trời thức giấc
Thổi chút hương trời sợi tóc em bay
Tháng mười. Chiếc ngực khô hao mòn hơi thở
Hồn bay ngang bệnh tật suốt đêm dài
Anh chưa kịp nhớ mùa thu vàng lá
Kỷ niệm mười năm dốc ngược một cành khô

Tháng mười hạt mưa viết tình yêu trên đá
Vỡ tan lời nguyện ước   
Anh thấy em cắn nỗi bơ vơ chờ đợi
Anh gọi thời gian quay lại
Đi trên tuổi trăng tròn bằng đôi chân lắm đầy bụi đất
Anh ru bóng ma hoài niệm chôn sâu
  
Tháng mười trời mưa em ở đó
Chắc là buồn. Em không khóc một mình
Mây trời không bay ngang qua con đường cũ  
Chở em về nghe tiếng gió gọi đêm
Anh uống rượu hà hơi em tỉnh giấc
Hạnh phúc vo tròn rớt giữa bàn tay
Đôi mắt tình nhân đói lời trần tục
Tháng mười trời mưa
Nỗi đau là hạnh phúc
Em và anh ướt mùa thương nhớ.  

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here